Cô ấy – cô gái part-time luôn cười tươi, làm việc chăm chỉ, mắt trong veo. Nhưng ghét tôi cay đắng.
Càng ghét, tôi càng cứng.
Một đêm, tôi rút lọ thuốc ngủ bỏ vào ly trà cô uống. Cô ngã gục trên ghế, môi còn mấp máy “cảm ơn anh”.
Tôi bế cô vào khách sạn. Phòng tối, chỉ có ánh đèn neon.
Cô tỉnh dậy, mắt hoảng loạn:
“Thả tôi ra… đồ kinh tởm!”
Tôi cười, cởi từng cúc áo cô. Ngực nhỏ, da trắng, run rẩy.
Tôi đè cô xuống, đâm sâu. Cô khóc, nhưng lồn siết chặt.
“Ghê tởm… kinh tởm… nhưng… sao… sướng quá…”
Tôi thì thầm vào tai:
“Vì em sinh ra để hợp với lão này.”
10 lần, tôi bắn:
- Vào miệng.
- Lên mặt.
- Đầy lồn.
Cô co giật, nước mắt lẫn nước lồn.
Sáng, cô mặc đồ, không nhìn tôi, nhưng đùi vẫn run.
Từ đó, mỗi ca đêm:
- Cô quỳ gầm quầy, thổi kèn khi khách đã về.
- Tôi đè cô sau cửa, đụ doggy, bắn lên tạp dề.
Cô vẫn ghét tôi. Nhưng mỗi lần ghét, lồn lại ướt.
Ghét – chính là tình yêu của cô. 💊💦