Tôi – Furukawa, một cô giáo mới vào nghề chưa đầy một năm – vốn định từ chối ngay lập tức khi được gọi thay thế thầy giáo nam bị đau lưng đi khảo sát địa điểm cho chuyến du học sinh. Nhưng vì lý do “nhân sự khẩn cấp”, tôi bị ép phải đi.
Đồng hành cùng tôi là… ông phó hiệu trưởng khét tiếng toàn trường vì thói sếch harạ. Ông ta béo mập, hôi hám, lúc nào cũng nhìn nữ giáo viên bằng ánh mắt dâm đãng. Chỉ nghĩ đến việc phải đi cùng ông hai ngày một đêm thôi là tôi đã nổi da gà, ghê tởm đến tận xương tủy. 😱
Thế nhưng số phận trêu ngươi. Khách sạn đặt trước chỉ còn đúng một phòng đôi, không đổi được, không có phòng trống nào khác. Tôi đành phải… ngủ chung phòng với ông ta.
Tối đầu tiên, tôi cố giữ khoảng cách tối đa: nằm sát mép giường, quay lưng lại, giả vờ ngủ. Nhưng ông phó hiệu trưởng thì khác – ông ta cởi trần, nằm ngửa, ngáy khò khò, mùi mồ hôi nồng nặc lan tỏa khắp phòng.
Rồi ông bất ngờ lên tiếng trong bóng tối:
“Furukawa-sensei… thầy biết chuyện cô đang hẹn hò với đồng nghiệp rồi đấy. Thầy Yamashita ở tổ thể dục, đúng không?”
Tim tôi thắt lại. Đó là bí mật tuyệt đối của tôi và anh ấy. Nếu bị lộ ở trường bảo thủ này, cả hai chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
“Thầy… thầy biết từ đâu ạ…?”
“Tình cờ thấy hai người ở quán cà phê thôi. Nhưng mà… thầy giữ bí mật được, nếu cô ngoan ngoãn một chút ♡”
Tôi chết sững. Ông ta bật đèn ngủ, ngồi dậy, ánh mắt hau háu nhìn tôi như con thú săn mồi.
“Không… xin thầy đừng… tôi ghét thầy lắm… thầy làm tôi buồn nôn…”
Tôi cố đẩy ông ra, nhưng bàn tay béo mập ấy đã đè chặt vai tôi xuống giường. Quần áo bị kéo tụt nhanh chóng, ông ta đè lên người tôi, hơi thở nóng hổi phả vào mặt.
Tôi vùng vẫy, khóc lóc, cầu xin – nhưng vô ích.
Khi ông ta tiến vào… tôi chỉ biết cắn môi đến bật máu để không bật ra tiếng rên. Ghê tởm. Đau đớn. Nhục nhã.
Nhưng cơ thể tôi… lại phản bội.
Ông phó hiệu trưởng dù tuổi cao, béo mập, lại sở hữu một “cậu bé” tuyệt luân – to lớn, cứng ngắc và không biết mệt. Ông ta thúc liên hồi, mồ hôi nhỏ xuống người tôi từng giọt, từng giọt, mùi đàn ông nồng nặc bao trùm.
Ban đầu tôi chỉ khóc và chịu đựng. Nhưng dần dần… cơ thể tôi bắt đầu nóng lên. Vùng kín co thắt đón nhận từng cú thúc, dù lý trí vẫn gào thét “Không! Dừng lại!”.
Tôi lên đỉnh lần đầu tiên trong nước mắt – toàn thân run rẩy, chân quắp chặt lấy hông ông ta mà không hay biết.
“Thấy chưa? Cơ thể em thành thực hơn miệng em nhiều ♡”
Ông ta cười nham nhở, tiếp tục dập mạnh hơn, sâu hơn. Xuất tinh lần đầu tiên vào sâu bên trong tôi – nóng hổi, đầy ắp, không dùng bao.
Tôi tưởng xong rồi… nhưng không.
Ông ta lại cứng lên chỉ sau vài phút, lật tôi nằm sấp, kéo mông tôi lên và tiếp tục từ phía sau. Lần thứ hai, thứ ba… suốt cả đêm, ông ta làm tôi không ngừng, thay đủ tư thế, bắt tôi phải quỳ bú liếm giữa các hiệp để “giúp thầy nhanh cứng lại”.
Sáng hôm sau, tôi tưởng có thể thoát – nhưng không. Trong lúc khảo sát địa điểm, ông ta kéo tôi vào góc khuất sau đền thờ, đè tôi ra ghế đá và lại làm tiếp. Rồi tối thứ hai cũng vậy – ông ta biến tôi thành công cụ thỏa mãn dục vọng đến tận sáng.
Hai ngày một đêm ấy, tôi bị xuất tinh vào trong không đếm nổi bao nhiêu lần. Tử cung đầy ắp tinh dịch của ông già tôi ghê tởm nhất trên đời. Cơ thể tôi bị điều giáo đến mức chỉ cần ông ta chạm vào là đã ướt, đã run rẩy chờ đợi.
Khi về đến trường, chân tôi còn run, đi lại khó khăn. Ông phó hiệu trưởng cười mãn nguyện, vỗ vai tôi trước mặt mọi người như không có chuyện gì:
“Cảm ơn cô Furukawa đã vất vả nhé. Lần sau có dịp… lại đi cùng thầy nữa nha ♡”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn ai. Trong lòng chỉ còn sự nhục nhã xen lẫn khoái lạc tội lỗi không thể xóa nhòa.
Tôi ghét ông ta chết đi được. Nhưng cơ thể tôi… đã nhớ từng cú thúc, từng giọt mồ hôi, từng lần xuất tinh sâu thẳm ấy.
Và tôi biết – đây chưa phải là kết thúc.
Ông ta vẫn giữ bí mật của tôi. Và chỉ cần ông ta muốn… tôi sẽ lại phải dạng chân ra, đón nhận ông ta lần nữa, dù lý trí có gào thét đến đâu.
Cô giáo mới trong sạch ngày nào… giờ đã bị ông phó hiệu trưởng đáng ghét điều giáo thành một người phụ nữ chỉ biết lên đỉnh trong nhục nhã. 🖤💦