Tôi không bao giờ thất bại. Câu nói ấy, tôi từng nghe đâu đó. Có lẽ đồng nghiệp cũng đang cười nhạo tôi như vậy.
Tôi – người phụ nữ cứng nhắc, luôn đúng giờ, luôn cùng toa, cùng cửa tàu. Luôn khô ráo.
Nhưng hôm nay… Lồn tôi ướt.
Không nhớ ai chạm. Không biết ai bôi. **Chỉ biết – mỗi sáng, cùng giờ, cùng chỗ, có thứ gì đó trơn nhẫy được bôi vào lồn tôi.
Tôi run. Tôi cố kẹp đùi. Tôi cố không rên.
Nhưng không được. Nước lồn nhỏ xuống sàn tàu. Đầu óc mờ. Chân mềm.
Ngày thứ ba, tôi đợi. Ngày thứ bảy, tôi mở chân. Ngày thứ mười, tôi rên nhỏ:
“Bôi nữa… đi…”
Tôi không còn là tôi. Tôi không còn khô ráo. Tôi chỉ còn là con nghiện chất lỏng lạ trên tàu.
Công việc? Vẫn hoàn hảo. **Nhưng mỗi sáng, tôi ướt, đợi, và phun.
Tôi đã tìm thấy niềm vui lớn hơn công việc. Và tôi không muốn dừng. 🚃💦