Chồng mất việc, lương giảm mạnh. Chúng tôi đành dọn về nhà bố chồng ở tạm.
Bố chồng – người đàn ông hiền lành, ít nói, lúc nào cũng cười dịu dàng. Tôi tưởng đó là may mắn.
Cho đến một đêm…
Bố bước vào phòng chúng tôi, đóng cửa lại. Chồng tôi đang ngủ say vì rượu.
“Con dâu… bố thấy hai con mãi chưa có cháu…” “Để bố giúp…”
Tôi chưa kịp hét, đã bị ông đè xuống. Miệng bị bịt, chân bị dạng rộng. Con cặc to lớn, nóng bỏng của bố chồng đâm thẳng vào.
Từ đêm đó, mọi thứ thay đổi.
Mỗi ngày, mỗi đêm…
- Chồng đi làm, ông kéo tôi vào phòng kho.
- Chồng ngủ, ông lẻn lên giường, đè tôi ngay cạnh chồng.
- Tôi tắm, ông mở cửa bước vào, bắn đầy lồn dưới vòi sen.
Tôi chống cự, khóc lóc, van xin… Nhưng càng chống, ông càng điên cuồng. Ông bắn vào trong, không bao giờ rút ra.
“Con phải có cháu cho nhà này chứ…” “Bố sẽ bắn đến khi nào con có thai mới thôi.”
4 năm trôi qua. Tôi đã quen. Quen với hơi ấm của ông. Quen với cảm giác tinh trùng nóng hổi tràn đầy tử cung.
Giờ đây, mỗi lần chồng ôm tôi, tôi lại nghĩ đến bố chồng. Mỗi lần chồng xuất ngoài, tôi lại thấy thiếu.
Tôi biết mình đã hỏng. Nhưng tôi không còn muốn sửa nữa.
Vì trong bụng tôi, đứa con đầu lòng đang lớn lên… và tôi biết chắc chắn – đó không phải con của chồng.
Bố chồng đã thắng. Và tôi… đã thuộc về ông từ lâu. 🖤💦