Tôi luôn sợ nói chuyện với người khác. Từ nhỏ, thế giới chỉ có tôi và cây bút chì. Vào mỹ thuật đại học, tôi vẫn ẩn mình ở góc lớp, không ai nhớ tên.
Rồi một buổi hội vẽ nhỏ, Saki-ka – cô gái luôn im lặng như tôi – làm mọi thứ thay đổi.
Người mẫu khỏa thân hủy đột ngột. Cô ấy đứng dậy: “Tôi… sẽ làm.”
Không vì tiền. Chỉ vì muốn được vẽ. Không vì dục. Chỉ vì muốn được cần.
Nhưng ánh mắt của mọi người… nóng bỏng hơn cô tưởng. Mỗi nét bút, mỗi lời khen, mỗi cái gật đầu – làm tim cô rung lên.
“Tôi… được ở đây.” Lần đầu tiên, cô cảm nhận được “được công nhận”.
── Vài ngày sau, cô tự cởi áo lần nữa. Không phải trước đám đông. Chỉ trước Aizawa – người luôn nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
“Em muốn… anh nhìn em thật kỹ.”
Áo choàng rơi. Da trắng, ngực nhỏ, đầu núm hồng – run rẩy dưới ánh đèn phòng vẽ.
Anh không vội. Ngón tay lướt, môi chạm, hơi thở nóng trên cổ.
Saki-ka run. Không phải sợ. Mà là… khao khát.
“Nhìn em… thêm nữa…”
Cô tự mở chân. Tay anh chạm vào lồn ướt. Cô rên, không phải vì đau, mà vì lần đầu được “thấy”.
Anh đâm vào – chậm, sâu, ấm. Cô ôm chặt, móng tay cào lưng, nước mắt rơi – không phải buồn.
“Em… ở đây… được không?”
Anh thì thầm: “Em luôn ở đây.”
Tình dục – dịu dàng hơn tranh vẽ, dâm loạn hơn giấc mơ. Mỗi lần anh nhìn, cô lại “hiện ra” rõ hơn.
Từ cô gái mờ nhạt trong góc lớp, Saki-ka giờ là “người đàn bà trong mắt anh”.
Và cô biết – Đây chỉ là trang đầu tiên của câu chuyện cô tự vẽ cho chính mình.
Bằng cơ thể. Bằng dục vọng. Bằng ánh mắt.
Saki-ka đã tìm thấy “tôi”. 🖌️💧